Những gì em trả lại cho tôi
Sẽ được gom chung một góc đời
Đôi ngả, thời gian trôi lặng lẽ
Ảnh hình, kỷ niệm lạc chơi vơi
Đêm đà rụng vỡ vầng trăng mộng
Nẻo quạnh lang thang chiếc bóng người
Bất chợt vấn vương thời dĩ vãng
Chỉ còn lởn vởn, vọng xa xôi.
Biển hẹn trăm năm, khắc chữ tình
Đậm vào giữa trái, trọn lòng tin
Dẫu đường thăm thẳm, mờ lam khói
Nhưng nghĩa keo sơn, chặt bóng hình
Sớm tối, trưa chiều, bao luyến nhớ
Tâm tư, cảnh sống, những rung rinh
Niềm đau cách trở đành khuây khoả
Gửi gắm trăng thơ nhạc của mình.
Lững thững bay bay giữa lộng ngàn
Lâng lâng dào dạt thoảng mơ màng
Bên tai êm ả đưa làn gió
Trên cõi thênh thang trải ánh vàng
Bất chợt xa xa hình dáng ngọc
Dịu dàng tha thướt dưới đêm trăng
Nụ hồng thắm thiết, tình trong mắt
Lướt nhẹ gần nhau, thiếp với chàng...
Dòng đời lắm nẻo bước chân đi
Thi Sĩ rồi đây được những gì
Khi chuyến xe chiều chầm chậm bến
Chút hàng tia nắng chập chờn mi
Bình tâm chấp nhận bao còn mất
Gác bỏ dây dưa chuỗi níu ghì
Hoặc vấn vương lòng không thể nói
Tháng ngày lẳng lặng, áng thơ ghi.
Tặng Vợ Bến nước sông xa chuỗi tháng ngày
Con thuyền hai đứa mạnh chèo tay
Mặc cho gió giật, dòng lư lắc
Lởn vởn mây đưa bóng quấy rầy
Phía trước em ngồi bơi tới thẳng
Đằng sau anh lái hướng về ngay
Cảm sâu nghĩa nặng, nhiều gian khổ
Thương tặng tình chung ánh nguyệt đầy.